Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Ba Bể kí sự ( Student life)

Ho Ba Be ( Ba Be Lake )
Sau gần 8 hours cuối cùng thì cũng đã về tới Hà Nội! Cái cảm giác dễ dàng nhận thấy nhất trên khuôn mặt tất cả mọi người đó là.... sự mệt mỏi .Không còn hào hứng , không còn hát hò ...chỉ có ngủ và ngủ, một số còn tỉnh táo thì ngồi và đếm mốc cột bên đường và tự nhủ ....gần Hà Nội thêm một cây số nữa ... Ai cũng muốn nhanh chóng được trở về nhà ! Mệt nhưng phải công nhận đây là chuyến đi thật thú vị!Ngày thứ nhất , theo đúng lịch trình là xe sẽ xuất phát từ lúc 5h sáng , thế nhưng do truc trặc trong việc gửi xe nên mãi tận hơn 6h xe mới bắt đầu xuất phát. Mình thì tiếc hùi hụi , giá như mình cứ ngủ thêm một tiếng nữa cũng vẫn kịp...Số là tối hôm trước mải chơi nên đến tận gần 3h mới đi ngủ ...vừa nằm được một lúc thì cái điện thoại réo inh ỏi, thế là đành phải dậy , mắt nhắm mắt mở chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi. Nói là đồ đạc cho oai thế thôi chứ có gì đâu , một số đồ đạc cá nhân cho hai ngày tới....một cái ba lô mà thừa đến quá một nửa ! đơn giản và gọn nhẹ ....Thời gian trên xe là khoảng thời gian thật vui vẻ....Các cây văn nghệ sau thời gian "gác kiếm" lại có cơ hội được "tái xuất giang hồ " , đủ các chủng loại , tất tần tật các bài hát từ nhạc vàng nhạc , nhạc trẻ , nhạc thiếu nhi ..., đều được thể hiện hết sức chuyên nghiệp! Không khí trên xe thật náo nhiệt ....Thế nhưng đến khoảng 10h thì tất cả lại chùng xuống ....có lẽ mọi người từ khán giả đến các ca sĩ đều đã thấm mệt! Xe cũng dừng lại một lúc để mọi người ra ngoài hít thở khí trời và "hái sim" trên đồi .Thật đen đủi , do xe dừng lại bên đuờng chứ không phải ở một quán nào đó...nên đành phải hít khí trời thay bữa sáng, cái dạ dày cũng bắt đầu lên tiếng vì từ sáng sớm nó cũng chỉ có mỗi một cái patê .. Lòng thì tự nhủ chắc cũng chỉ hơn một tiếng nữa là lên tới nơi rồi ...Khung cảnh Tây bắc quả thật là đẹp , nó khác xa so với những gì mình đã tưởng tượng ...những con đường quanh co men theo những triền núi , những thửa ruộng bậc thang đã thu hoạch, những đồi chè .....nhưng khoái nhất là cái cảm giác xe băng băng đổ đèo ,rồi cua gấp phải công nhận lái xe " lụa thật" .

Gần một giờ thì xe cũng đã đến được tới vườn quốc gia Ba Bể , cao su mất có ....2 tiếng hơn , lại thêm gần nửa tiếng vì thiếu vé vào cửa , có lẽ đã lâu lắm rồi không có đoàn khách nào đông như thế nên ban quản lí của vườn tỏ ra hơi.... lúng túng.Cả đoàn đói meo nên ai nấy đều nhanh chóng xuống xe lên thuyền trở về nhà sàn . Mùi gừng ở đâu đây ..thơm quá !chắc hẳn là món gà đi bộ ! Trong bụng đã mừng thầm vì cũng đã lâu rồi không được ăn món đặc sản này!!! thế nhưng lúc dọn cơm ra thì toàn là ...rau và dưa . Không vấn đề gì , đang đói...phải lấy lòng anh bạn "dạ dày " trước đã ! Bàn mình là bàn ăn khoẻ nhất … hic hic hic…( Nha dong con cua khong ngon cung het )... làm cho bac chủ nhà cùng mấy em phục vụ chóng cả mặt ...kết thúc bưã cơm chi còn..... bát và đũa !!! Cơm nước xong là thời gian dành cho ... ngủ , không ai còn nghĩ tới việc đi chơi sau cả chặng đường dài trên xe.Ngủ là trên hết! Mình cũng tìm được chỗ ngủ thoải mái , đặt lưng xuống là tít mít cho đến tận hơn 4 h chiều và nếu như không có ai gọi chắc là phải đến tận tối mất !
Đi thuyền trên Ba Bể có một cái gì đó rất riêng , không giống như cái cảm giác khi đi thăm vịnh Hạ Long . Cả 3 thuyền đều tích cực tham gia vào phần chơi có tên "chụp ảnh"! đủ các tư thế ...làm cho lái thuyền nhiều lúc phát cáu , mấy khi được phá phách thế! Lên đến bờ để đi xem thác thì trời cũng xẩm tối , mới hơn 6h mà đã không nhìn thấy mặt người , không khí xe lạnh....thế nhưng ai cũng hao hung, chỉ với 3 cây đèn pin , cả đoàn băng qua quãng đường núi hơn một cây số, cũng may trăng sáng ,ai cũng quyết tâm phải đến được tận thác thì mới quay về , mấy khi ! Nghĩ cũng thật buồn cười , chưa bao giờ thấy ai đi leo núi ngắm thác vào buổi tối cả , có nhìn thấy gì đâu , đến chỉ để nghe tiếng nuớc chảy , để chứng tỏ mình cũng đã ...đặt chân đến ! Đoạn đường về là cuộc chạy đua giưã 3 thuyền , hò hét giữa 3 thuyền ...thuyền nào cũng muốn "lấy le" với các thuyền khác nên quốc ca , đoàn ca ...cứ diễn đều cho hoành tráng , phá tan không khí vắng lặng thường thấy vùng sơn cước !Buổi tối mới là thời gian vui vẻ nhất , tất cả kéo nhau ra bãi đất rộng ven hồ để đốt lửa trại , hò hét và.... nướng khoai, một túi khoai to thế mà cũng chẳng thấm vào đâu so với hàng loạt "tàu há miệng " đang trực sẵn bên cạnh. Mình tranh thủ nhắn tin vì trên suốt quãng đường đi không có sóng , về nhà sàn thì càng chịu chết ,di động các mạng đều trở thành cục gạch !
Mình là người cuối cùng trở về nhà sàn... và cùng với sự mệt mỏi sau một ngày đường , mình đi vào giấc ngủ từ lúc nào không biết...Ngày thứ 2 , bình minh lúc 8h sáng mà vẫn cố ngủ thêm một lúc nữa , mắt mũi vẫn còn cay vì ...thiếu ngủ, nếu như đang ở nhà thì có lẽ phải đến 9h mất ( Sunday as usual ) .Thế nhưng cơn buồn ngủ cũng ngay lập tức biến mất khi lũ con trai bắt đầu những trò phá phách của mình .. . , con gái cũng không chịu kém cạnh , lợi dụng lúc lực lượng của bên con trai đi đánh răng, tấn công sang đánh úp ..."vườn không nhà trống" xem ra trong trường hợp này phát huy được tác dụng, chẳng thế mà lắm "ku" bị đánh một trận tơi bời ... he he he !!! Sau trận hỗn chiến , mọi người tranh thủ ăn sáng để còn đi thăm hang , ngắm cảnh . Không khí buổi sáng thật dễ chịu, cả đoàn chia thành nhiều tốp vừa đi vừa chụp ảnh , mạnh nhóm nào nhóm nấy tiến . Nhóm mình là nhóm đầu tiên vào hang , cũng giống như hang đầu gỗ ở Hạ Long , nên sau khi chụp ảnh cùng nhóm mình quay trở về nhà sàn nam nghi.
Bữa trưa cũng được tiến hành khá sớm , vẫn là những món ăn đơn giản nhưng ai nấy đều khen ngon ...chắc là do ai cũng đói vì cả buổi leo núi , nên vẫn như các bữa trước .....không ai nỡ rời khỏi mâm mà bỏ lại thứ gì . Chủ nhà chắc hẳn cũng mừng thầm vì đây đã là bữa cuối cùng rồi.
Đồ lưu niệm là vấn đề được nhiều người quan tâm , vì đây là vùng du lịch vắng khách nên hàng hoá và dịch vụ cũng không có gì ...ngoài rượu , măng , và chè ...ai cũng lo vì không biết mua gì làm quà cho gia đình và bạn bè ...có ai thấu hiểu nỗi khổ này không ? nói chắc cũng chẳng ai tin ... Nguoi dan oh day that tha men khach , va rat ngheo ( local people are very poor and very warm friendly )…!!!
12h giờ trưa xe lăn bánh rời Ba Bể , tạm biệt Ba Bể , tạm biệt Tay Bac , ai cũng đã sẵn sàng tâm lí cho cuộc hành trình "sóng gió" mới . Nói sóng gió cũng không quá vì trên cả quãng đường chỉ dừng lại nghỉ có đúng một lần duy nhất do xe bị trục trặc không thể dừng lại được, thử tưởng tượng bạn phải ngồi xe 5-6 h liên tục , nghĩ lại mà vẫn cảm thấy ớn Car-sick...dĩ nhiên lịch trình cũng phải thay đổi , mọi người nháo nhác khi nghĩ đến lúc về tới HN lại phải đi xe bus mất hơn một tiếng nữa , ai muốn xuống gần thì phải chấp nhận nhảy xe lúc đang chạy.....trong đó có mình 7h 30 P.M thì chuyến xe " bão táp " cũng đã về đến HaNoi, với chỉ một chút trục trặc nho nhỏ , mình cũng đã...nhảy được xuống xe an toàn . Một bữa thịt vịt nướng bồi bổ cho lại sức trước khi quay về nhà .... Về đến nhà cũng chỉ kịp quẳng đống quần áo và balô vào một góc , không xem lại ảnh , cũng chẳng online gì hết ....tắm và leo lên giường…, mệt mỏi luôn là liều thuốc an thần hữư hiệu nhất ! Falling to sleep immediately !!!

Love stars